(Ngày Nay) -Kết thúc trận đánh đấu bảo đảm an toàn biên giới phía Bắc 1979 - 1989, những người dân lính về bên với cuộc sống thường nhật. Đau thương đang nguôi ngoai nhưng số đông ký ức về lịch sử vẫn còn vang vọng, xung khắc khoải đến hôm nay.

Bạn đang xem: Hồi ký chiến tranh biên giới phía bắc


Năm 2012, tín đồ sĩ quan lại quân y Nguyễn Thái Long 1 mình tìm về trận địa năm xưa - cửa ngõ khẩu Tà Lùng (thị trấn Tà Lùng, thị trấn Quảng Hòa, tỉnh giấc Cao Bằng). Chạm tay lên cột mốc cửa ngõ khẩu Tà Lùng, ký ức về trận đánh biên giới phía Bắc năm 1979 vẫn rõ nét trong tâm trí của ông.

Ngày đó, ông là lương y của tiểu đoàn 1, trung đoàn 567, là đơn vị chốt ở con đường đầu của cửa khẩu Tà Lùng thẳng chiến đấu đảm bảo an toàn Tổ quốc. “Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản và dễ dàng là mình cấp thiết quên những năm tháng hành động cùng bằng hữu đồng team ở mặt trận này”, ông Nguyễn Thái Long phân chia sẻ.

Chân dung ông Nguyễn Thái Long

Ông Nguyễn Thái Long ở kề bên đồng đội

Đây không hẳn là hồi ký của riêng biệt ông Nguyễn Thái Long mà còn là hồi ký của cả anh em, bầy năm ấy. Ông bộc bạch: “Chúng tôi không hẳn một bên văn hay nhà báo, cũng không tồn tại kĩ thuật trong việc viết lách, nhưng chúng tôi cùng nhau viết quyển hồi cam kết này bằng cả trái tim, cảm xúc của mình. Bất kỳ một người lính, người cựu binh sĩ nào của trung đoàn 567 khi được đặt ra những câu hỏi cũng rất có thể kể về trận chiến đấu của chính mình năm xưa, nó giống như một mạch nước ngầm chực chờ tuôn trào khi được va vào”.

Cuốn sách tạo ra tới người hâm mộ như một item tổng hợp ký ức của tập thể bằng hữu cựu binh sĩ của trung đoàn 567, đồng thời cũng là sợi dây liên kết tâm tứ giữa ông và những người đồng đội cũ.

Vật lộn với số đông đêm white nối dài

“Có từng nào đồng đội xưa ko ngủ được tối nay?

Đêm của tứ mươi năm về trước

Súng giương lê duy trì chốt biên thùy.

Bàn tay vuốt mắt cho tất cả những người bạn hy sinh

Đạn pháo thù từ bên kia biên giới

Xé nát ngực bạn rồi

Gói thi thể chúng ta trong tấm chắn cũ mỏng

Chôn chúng ta dưới chân đồi cốc Khau mặt chốt Tà Lùng

....”

( Đêm trắng 17 tháng 12 – Nguyễn Thái Long)

“Đêm white 17 tháng 12” và các đêm trắng như vậy là nỗi niềm đau đáu của những người bộ đội chiến đấu khi trở về cuộc sống đời thường đời thường không nguy hiểm nhưng không yên ổn lẽ, là “Tiếng vọng” trong Tiếng vọng đèo Khau Chỉa.

Trải qua bao nhiêu ngày tối dưới số đông làn mưa đạn để cứu vãn chữa đến đồng đội, hồ hết ký ức chiến tranh trong ông cần yếu nào quên. Sự ra đi của từng người bạn hiện hữu, bám rễ hằn sâu trong lòng khảm sĩ quan lại quân y Nguyễn Thái Long cũng giống như những fan lính thế súng đảm bảo an toàn biên cương cứng phía Bắc của nhà nước ngày ấy. Nó khiến cho họ các đêm thức trắng.


“Trong trận Khau Chỉa có một câu chuyện cứ ám hình ảnh tôi mãi. Một số bạn bè trong cuộc chiến đồi 244 và du lịch 300 Khau Chỉa luôn mang bên mình một bình tông rượu ngô, vừa bắn vừa thỉnh thoảng làm cho một ngụm.

Khát ư? ko hẳn. Uống nắm nước ư? Đúng một phần. Uống nhằm hăng lên ư? Cũng đúng. Uống nhằm trấn an ý thức xua đi nổi hại ư? Đúng. Uống để chuẩn bị sẵn sàng đánh chết vứt ư? Càng đúng.

Giặc bốn bề đông nghịt, hầm hào đổ sập, pháo bắn nát trận địa, đạn sắp đến cạn, không có quân tiếp viện, cố chắc cái chết trong tay, uống cạn bi đông rượu rồi vắt AK vực lên quạt phần đông viên đạn sau cuối vào đám giặc, bị tiêu diệt cũng cam lòng...” - Ông viết trong khắc khoải.

Xem thêm: Người Số 1 Doremon Chế Mới Nhất Năm 2022, Người Số 1 Doremon Chế

Sau chiến tranh, năm 1978, “người sĩ quan lại quân y” đưa ngành làm chưng sĩ trên Sở Y tế Bắc Giang, chuyên ngành trọng tâm thần. Ngoài ra lúc đó ai cũng tránh né chăm ngành đặc trưng này.“Chỉ có anh em bộ nhóm xuất ngũ, gửi ngành mới về bệnh dịch viện tinh thần thôi. Nhưng lại cũng từ khi làm cho ở dịch viện tinh thần tôi mới phân biệt một điều, nhiều người dân lính cửa hàng chúng tôi không thể thoát khỏi những ký ức tồi tệ, mà y học hiện đại gọi là “ Hội bệnh chiến tranh”. Điều đó cũng thúc đẩy tôi mày mò về nó” , ông phân tách sẻ.

Và này cũng là điều mà cho tới ngày nay, phần nhiều tài liệu tổng kết giỏi ghi nhận về sự việc kiện lịch sử dân tộc này, dù cho là những tri thức rất rất đáng quý mà lại cũng khó biểu thị được hết “độ nóng" của trận chiến đấu. Cần thiết nào chuyển cài đặt được tận cùng mọi đau thương, khổ cực mà cha ông ta đã với vẫn đang buộc phải trải qua cho dù trong thời bình. Tắt hơi mình âm thầm sau an toàn là rất nhiều cơn sóng ngầm vẫn hằng đêm cuộn trào trong tâm trí người lính biên thuỳ năm xưa.

Khi Tiếng vọng đèo Khau Chỉa được hoàn thành, ông Long thấy dịu lòng hơn vì trút được rất nhiều tâm sự.

Những người chiến sĩ “thầm lặng”

Bên cạnh các chiến sĩ, nhân vật hữu danh được ghi công cùng tôn vinh, vẫn còn đấy đó đều người chiến sĩ không được đề cập tên, là số đông người may mắn nguyên vẹn lúc trở về với vòng tay của đồng đội, của gia đình. Ngày đó, bọn họ chỉ biết hành động xả thân, chuẩn bị sẵn sàng hi sinh giữ lại chốt biên cương. Bọn họ không màng tới phần nhiều tấm huân chương chính vì đối với gia đình họ, họ vẫn là anh hùng.

Mình chiến đấu vì chưng danh dự, nhưng danh dự thì vô giá, huân chương nào thì cũng không thay đổi được” là điều mà cựu binh Đào Dự luôn luôn nói với phiên bản thân và cộng đồng của mình. Chúng ta “chiến đấu vị danh dự”, danh dự của không ít người quân nhân cầm súng bảo vệ Tổ quốc. “Chiến đấu vày danh dự” là lời được nói ra bởi một người lính Trung đoàn 567, một tín đồ lính vô danh nói cầm cho hàng chục ngàn liệt sĩ với cả triệu người lính vn khác.

Ông Nguyễn Thái Long ở bên cạnh đồng đội

Những người chiến sĩ 1 thời ăn đói khoác rét, lao động, đập đá làm đường tóe máu tay sinh hoạt Trùng Khánh (Cao Bằng) năm xưa, 1 thời chiến đấu vào có mặt tử sống Khau Chỉa, Tà Lùng, mẫu thời không khi nào có thể quên được. Họ sống một cuộc đời yên bình âm thầm lặng, không đề xuất ai biết đến ngoài những người bè đảng cũ, những người đồng bào cùng đại chiến năm ấy.

Những ký kết ức chiến tranh không bao giờ quên vì đó là máu thịt của họ, của không ít người anh em đã ở xuống. “Huân chương nào bằng huân chương trong thâm tâm dân. Trong lòng dân, lịch sử dân tộc sẽ ngôi trường tồn", ông Nguyễn Thái Long viết.

“Chúng tôi yêu tự do hơn vớ cả”

Chiến tranh biên cương phía Bắc sẽ lùi xa. 44 năm về trước, mồ hôi, xương máu của hàng ngàn người lính, của quần chúng. # vùng biên giới đã đổ xuống, hoà quấn trên mảnh đất Khau Chỉa và nhiều mặt trận khác nữa để có được Việt Nam thời nay lớn mạnh, hùng cường.

“Chúng tôi vắt súng phun kẻ xâm lược. Đó là một hiện thực cụ thể xuất vạc từ ý chí chiến đấu lành mạnh để bảo đảm an toàn Tổ quốc, đảm bảo biên cương cứng của giang sơn mình. Nhưng thực sự là công ty chúng tôi rất yêu thương hòa bình, cửa hàng chúng tôi yêu hòa bình hơn tất cả, chúng tôi chứng kiến phe cánh ngã xuống,... Cửa hàng chúng tôi biết quý hiếm của hòa bình bây giờ có được bởi máu xương của bọn chúng tôi, của không ít người lính. Tôi hy vọng muốn chủ quyền này được gìn giữ và phát triển mãi, ước muốn nhân dân hai nước bình thường sống chủ quyền - hữu nghị. Đừng để xẩy ra chiến tranh nữa!”, ông Nguyễn Thái Long bày tỏ.

*
Ông Nguyễn Thái Long lân cận đồng đội

Hơn ai hết những người lính đã trải qua chiến tranh không lúc nào mong ý muốn chiến tranh trở về trên mảnh đất Khau Chỉa, Tà Lùng, không thích thế hệ bé cháu một đợt tiếp nhữa phải thay súng ra trận.

Dù sao lịch sử vẫn mãi là lịch sử, “là giờ vọng của quá khứ vào tương lai”. độc lập và hữu nghị là vấn đề của ngày hôm nay, nhìn lại trận chiến tranh đó cũng giống như để nhắc cho một ngày nay, tương lai đừng khi nào xảy ra chiến tranh.